|
PVLC Mùa Chay Tuần IV Thứ 5 |
Bài
Ðọc I: Xh 32, 7-14
"Xin Chúa
tỏ lòng khoan dung đối với tội lỗi dân Chúa".
Trích
sách Xuất Hành.
Trong
những ngày ấy, Chúa phán cùng Môsê rằng: "Ngươi hãy đi xuống;
dân mà ngươi dẫn ra khỏi đất Ai-cập đã phạm tội. Chúng đã sớm bỏ
đường lối Ta đã chỉ dạy cho chúng, chúng đã đúc tượng bò con và
sấp mình thờ lạy nó; chúng đã dâng lên nó của lễ hiến tế và nói
rằng: "Hỡi Israel, này là Thiên Chúa ngươi, Ðấng đã đưa ngươi ra
khỏi đất Ai-cập". Chúa phán cùng Môsê: "Ta thấy rõ dân này là
một dân cứng cổ. Ngươi hãy để Ta làm, Ta sẽ nổi cơn thịnh nộ với
chúng và sẽ huỷ diệt chúng, rồi Ta sẽ làm cho ngươi trở nên tổ
phụ một dân tộc vĩ đại".
Môsê van
xin Chúa là Thiên Chúa của ông rằng: "Lạy Chúa, tại sao Chúa nổi
cơn thịnh nộ với dân mà Chúa đã dùng quyền lực và cánh tay hùng
mạnh đưa ra khỏi đất Ai-cập? Xin Chúa đừng để cho người Ai-cập
nói rằng: "Người đã khéo dẫn họ đến đây, để giết họ trên núi và
huỷ diệt họ khỏi mặt đất". Xin Chúa nguôi cơn giận và tỏ lòng
khoan dung đối với tội lỗi dân Chúa. Xin Chúa nhớ đến Abraham,
Isaac, và Israel tôi tớ Chúa, vì chính Chúa đã thề hứa rằng: "Ta
sẽ làm cho con cháu các ngươi sinh sản ra nhiều như sao trên
trời, Ta sẽ ban cho con cháu các ngươi toàn cõi xứ này như lời
Ta đã hứa, và các ngươi sẽ chiếm hữu xứ này mãi mãi". Chúa đã
nguôi cơn giận, không thực hiện điều dữ mà Người đe doạ phạt dân
Người.
Ðó là lời
Chúa.
Ðáp Ca: Tv
105, 19-20. 21-22. 23
Ðáp: Lạy
Chúa, xin nhớ chúng con khi gia ân huệ cho dân Ngài (c. 4a).
Xướng: 1)
Họ đã đúc con bò tại Horeb, và lễ bái thần tượng đã đúc bằng
vàng. Họ đem vinh quang của mình đánh đổi lấy hình tượng con bò
ăn cỏ. - Ðáp.
2) Họ đã
quên Thiên Chúa là Ðấng cứu độ mình, Ðấng đã làm những điều
trọng đại bên Ai-cập, Ðấng đã làm những điều kỳ diệu trên lãnh
thổ họ Cam, và những điều kinh ngạc nơi Biển Ðỏ. - Ðáp.
3) Chúa
đã nghĩ tới chuyện tiêu diệt họ cho rồi, nếu như Môsê là người
Chúa chọn, không đứng ra cầu khẩn với Ngài, để Ngài nguôi giận
và đừng tiêu diệt họ. - Ðáp.
Câu Xướng
Trước Phúc Âm: Ed 33, 11
Chúa
phán: "Ta không muốn kẻ gian ác phải chết, nhưng muốn nó ăn năn
sám hối và được sống".
Phúc Âm:
Ga 5, 31-47
"Có người
tố cáo các ngươi, đó là Môsê, người mà các ngươi vẫn tin tưởng".
Tin Mừng
Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy,
Chúa Giêsu nói với dân Do-thái rằng: "Nếu chính Ta làm chứng về
Mình, thì chứng của Ta sẽ không xác thực. Có một Ðấng khác làm
chứng về Ta, và Ta biết chứng Người làm về Ta thì xác thực. Các
ngươi đã sai người đi hỏi Gioan, và Gioan đã làm chứng cho sự
thật. Phần Ta, Ta không cần chứng của loài người, nhưng Ta nói
những điều này để các ngươi được cứu thoát. Gioan là cây đèn
cháy sáng. Các ngươi cũng muốn vui hưởng ánh sáng đó một thời
gian. Nhưng Ta có một bằng chứng hơn chứng của Gioan: vì công
việc Chúa Cha đã giao cho Ta hoàn thành, là chính công việc Ta
đang làm. Các việc đó làm chứng về Ta rằng Chúa Cha đã sai Ta.
Và Chúa Cha, Ðấng đã sai Ta, chính Người cũng làm chứng về Ta.
Nhưng chưa bao giờ các ngươi được nghe tiếng Người, chưa bao giờ
nhìn thấy mặt Người, và lời Người, các ngươi cũng chẳng giữ lại
được, vì các ngươi không tin Ðấng Người đã sai đến. Các ngươi
tra cứu Sách Thánh, vì tưởng rằng trong đó các ngươi sẽ tìm thấy
sự sống muôn đời; chính Sách Thánh lại làm chứng về Ta, vậy mà
các ngươi vẫn không chịu đến với Ta để được sống.
Ta không
tìm vinh quang nơi loài người. Nhưng Ta biết các ngươi không có
lòng yêu mến Thiên Chúa. Ta đến nhân danh Chúa Cha, nhưng các
ngươi không chịu đón nhận. Nếu có một người nào khác nhân danh
mình mà đến, các ngươi sẽ đón nhận nó. Các ngươi là những người
nhận vinh quang lẫn nhau mà không tìm vinh quang do một Thiên
Chúa, thì làm sao các ngươi có thể tin được? Các ngươi đừng
tưởng rằng Ta sẽ tố cáo các ngươi với Chúa Cha. Kẻ tố cáo các
ngươi là Môsê, tức là người mà các ngươi vẫn tin tưởng. Vì nếu
các ngươi tin Môsê, thì có lẽ các ngươi cũng đã tin Ta, bởi vì
chính Môsê đã viết về Ta. Nhưng mà nếu các ngươi không tin điều
Môsê đã viết, thì làm sao các ngươi tin lời Ta được?"
Ðó là lời Chúa.

Suy niệm
Sự Sống chứng
thực
Thứ
Năm trong Tuần IV Mùa Chay hôm nay, phụng vụ lời Chúa bề ngoài
có vẻ liên quan đến hiện tượng hay khuynh hướng ngẫu tượng nơi
dân Do Thái, cả Cựu Ước lẫn vào thời Chúa Kitô, nhưng sâu xa
liên quan đến mạc khải thần linh của Thiên Chúa, một mạc khải
thần linh đã đạt đến tột đỉnh ở nơi bản thân của Chúa Giêsu
Kitô, nhưng lại là một mạc khải thần linh bị chính dân Người
chống đối và trù dập.
Ở ngay
đầu đoạn cuối của bài Phúc Âm hôm nay, Chúa Giêsu đã công khai
và thẳng thắn cho chung dân Do Thái đang tụ tập lại nghe Người
bấy giờ biết chính vì cái khuynh hướng trần tục của họ đã trở
thành lý do tại sao họ không thể nào có thể chấp nhận được chứng
từ chân thực của Người về Người:
"Ta không tìm vinh
quang nơi loài người. Nhưng Ta biết các ngươi không có lòng yêu
mến Thiên Chúa. Ta đến nhân danh Chúa Cha, nhưng các ngươi không
chịu đón nhận. Nếu có một người nào khác nhân danh mình mà đến,
các ngươi sẽ đón nhận nó. Các ngươi là những người nhận vinh
quang lẫn nhau mà không tìm vinh quang do một Thiên Chúa, thì
làm sao các ngươi có thể tin được?"
Khi khẳng định với dân
Do Thái về họ bấy giờ rằng "Nếu có một người nào khác nhân
danh mình mà đến, các ngươi sẽ đón nhận nó", Chúa Giêsu đã đánh
trúng tim đen của họ, đã tấn công vào ngay nhược điểm của họ. Ở
chỗ, họ đang mong một đấng thiên sai về chính trị để có thể giải
cứu họ khỏi quyền lực của đế quốc Roma, mà ai có thể thực
hiện được việc giải phóng này thì họ sẽ tin phục, hoan hô và
theo đuổi, chẳng cần biết người anh hùng dân tộc đó có thực
sự được Thiên Chúa sai đến hay chăng, có thể thắng được đế quốc
Roma hay chăng...
Phần Chúa Giêsu, vì "không
tìm vinh quang nơi loài người" mà Người không thể nào có
những hành động mị dân để được họ hoan hô ủng hộ, để thu hút
lòng mộ mến của họ, trái lại, Người nói tất cả sự thật về bản
thân cũng như về nguồn gốc thần linh của Người, vì như Người
tuyên bố với họ chỉ có chân lý mới giải thoát được họ thôi (xem
Gioan 8:32), chứ không phải quyền lực chính trị nào hết, bởi
họ cần phải được giải thoát trước hết và trên hết cho khỏi tội
lỗi và sự chết liên quan đến phần rỗi đời đời của họ, chứ không
phải được giải thoát khỏi một thứ quyền lực thế gian chỉ là
những gì tiêu biểu như hình bóng cho thứ quyền lực tối tăm chết
chóc của hỏa ngục.
Đó là lý do, trong bài
Phúc Âm hôm nay, chứng từ của Chúa Giêsu về bản thân của Người
không phải từ chứng cớ riêng của Người: "Nếu chính Ta làm
chứng về Mình, thì chứng của Ta sẽ không xác thực", mà là từ
một thẩm quyền cao hơn Người: "Có một
Ðấng khác làm chứng về Ta, và Ta biết chứng Người làm về Ta thì
xác thực".
Và Người chỉ trưng dẫn
những chứng cớ về Người mà Người thấy rằng hoàn toàn "xác
thực" nơi bản thân Người, những chứng cớ được thẩm quyền cao
hơn Người đã sử dụng để chứng thực về Người, hiển nhiên nhất ở
trong biến cố Người biến hình trên núi cao: "Đây là Con của
Ta, người Ta đã tuyển chọn; hãy lắng nghe Người" (Luca
9:35).
Chính Người
cũng đã căn cứ vào 3 chứng cớ đã được thẩm quyển sai Người sử
dụng để chứng thực về Người, trước hết là chứng cớ liên quan đến
loài người, sau nữa, nhất là chứng cớ liên quan đến chính Thiên
Chúa cùng với mạc khải của Ngài, và sau cùng là chứng cớ liên
quan đến mạc khải thần linh trong Thánh Kinh.
Trước hết là chứng cớ
liên quan đến loài người: "Các ngươi đã sai người đi hỏi
Gioan, và Gioan đã làm chứng cho sự thật. Phần Ta, Ta không cần
chứng của loài người, nhưng Ta nói những điều này để các ngươi
được cứu thoát. Gioan là cây đèn cháy sáng. Các ngươi cũng muốn
vui hưởng ánh sáng đó một thời gian".
Sau nữa là chứng cớ
liên quan đến chính Thiên Chúa: "Nhưng Ta có một bằng chứng
hơn chứng của Gioan: vì công việc Chúa Cha đã giao cho Ta hoàn
thành, là chính công việc Ta đang làm. Các việc đó làm chứng về
Ta rằng Chúa Cha đã sai Ta. Và Chúa Cha, Ðấng đã sai Ta, chính
Người cũng làm chứng về Ta".
Sau hết là chứng cớ
liên quan đến mạc khải thần linh của Thiên Chúa, tức liên quan
đến Thánh Kinh là những gì chân thực không sai lầm mà họ cần
phải tin theo: "Nhưng chưa bao giờ các ngươi được nghe tiếng
Người, chưa bao giờ nhìn thấy mặt Người, và lời Người, các ngươi
cũng chẳng giữ lại được, vì các ngươi không tin Ðấng Người đã
sai đến. Các ngươi tra cứu Sách Thánh, vì tưởng rằng trong đó
các ngươi sẽ tìm thấy sự sống muôn đời; chính Sách Thánh lại làm
chứng về Ta, vậy mà các ngươi vẫn không chịu đến với Ta để được
sống".
Cho dù Chúa Giêsu có
chứng thực về mình bằng 3 nguồn chứng rõ ràng bất khả thiếu ấy,
dân Do Thái nói chung vẫn không chịu chấp nhận Người, bởi khuynh
hướng và tinh thần trần tục của họ, như đã đề
cập đến trên đây, chẳng những vì họ "không có lòng yêu mến
Thiên Chúa... không tìm vinh quang do một Thiên Chúa", trái
lại, họ chỉ theo đuổi tìm kiếm "vinh quang lẫn nhau".
Tinh thần và khuynh
hướng trần tục này của họ chẳng khác gì của dân ngoại là thành
phần vẫn bị họ khinh bỉ là thứ đồ nhơ nhớp tội lỗi, trong khi họ
cũng chẳng hơn gì dân ngoại, thậm chí còn tệ hơn cả dân ngoại
nữa, vì họ được Thiên Chúa ở cùng họ, liên lỉ tỏ mình ra cho họ,
ban lề luật thánh của Ngài để dẫn dắt họ, nhờ đó họ sống xứng
với phẩm vị con người và ơn gọi trở thành một dân tộc thánh hảo
của Ngài giữa muôn dân nước, thế mà họ vẫn tôn thờ tà thần ngẫu
tượng như dân ngoại, chứ đâu có khá hơn dân ngoại.
Không
phải hay sao, lịch sử cứu độ của họ đã cho thấy dân Do Thái còn
sống tệ hơn cả dân ngoại nữa, trong khi dân ngoại chẳng được
diễm phúc biết đến mạc khải thần linh và cũng chẳng được ban cho
lề luật thánh hảo nên tôn thờ tà thần là phải, còn dân Do Thái
thì lại biến Vị Thiên Chúa chân thật duy nhất từng tỏ mình ra
cho họ, nhất là ở cuộc vượt qua của họ từ đất nước Ai Cập băng
qua Biển Đỏ mà vào sa mạc, thành một thứ ngẫu tượng của họ, như
Sách Xuất Hành thuật lại chính lời của Thiên Chúa phán cùng
Moisen về họ trong Bài Đọc 1 hôm nay:
"Ngươi hãy đi
xuống; dân mà ngươi dẫn ra khỏi đất Ai-cập đã phạm tội. Chúng đã
sớm bỏ đường lối Ta đã chỉ dạy cho chúng, chúng đã đúc tượng bò
con và sấp mình thờ lạy nó; chúng đã dâng lên nó của lễ hiến tế
và nói rằng: 'Hỡi Israel, này là Thiên Chúa ngươi, Ðấng đã đưa
ngươi ra khỏi đất Ai-cập'. Chúa phán cùng Môsê: 'Ta thấy rõ dân
này là một dân cứng cổ. Ngươi hãy để Ta làm, Ta sẽ nổi cơn thịnh
nộ với chúng và sẽ huỷ diệt chúng, rồi Ta sẽ làm cho ngươi trở
nên tổ phụ một dân tộc vĩ đại'".
Thế nhưng, mạc khải
thần linh của Thiên Chúa không phải chỉ như là ánh sáng chiếu
giữa ban ngày mà là chiếu vào bóng tối để xua tan tối tăm. Bởi
thế, dân Do Thái càng mù tối càng cần đến ánh sáng, nhờ đó mạc
khải thần linh của Thiên Chúa mới ngày càng trở nên sáng tỏ
hơn nơi họ. Ở chỗ, dân Do Thái càng phản bội Thiên Chúa của
mình, càng muốn biến Vị Thiên Chúa chân thật duy nhất của họ
thành ngẫu tượng của họ thì Thiên Chúa lại càng phải tỏ ra thủy
chung với họ, để họ càng thấy được quả thực ngoài Ngài ra không
có một vị Thiên Chúa nào khác dưới tầng trời này.
Trong lời
khẩn cầu chống đỡ của mình để ngăn cản ý định tru diệt dân Do
Thái của Thiên Chúa, vị trung gian môi giới Moisen đã căn cứ vào
chính Thiên Chúa, vào lời hứa của Ngài, vào mục đích giải thoát
dân Do Thái của Ngài, vào tình yêu nhân hậu của Ngài, vào mối
liên hệ của Ngài với các vị tổ phụ của họ để xin Ngài tha cho
dân Do Thái, một lời khẩn cầu không thể nào lại không đẹp lòng
Thiên Chúa vì nó đã thực sự chạm đến chính cõi lòng của Thiên
Chúa và khuấy động lên lòng thương của Ngài:
"Lạy Chúa, tại sao
Chúa nổi cơn thịnh nộ với dân mà Chúa đã dùng quyền lực và cánh
tay hùng mạnh đưa ra khỏi đất Ai-cập? Xin Chúa đừng để cho người
Ai-cập nói rằng: 'Người đã khéo dẫn họ đến đây, để giết họ trên
núi và huỷ diệt họ khỏi mặt đất'. Xin Chúa nguôi cơn giận và tỏ
lòng khoan dung đối với tội lỗi dân Chúa. Xin Chúa nhớ đến
Abraham, Isaac, và Israel tôi tớ Chúa, vì chính Chúa đã thề hứa
rằng: 'Ta sẽ làm cho con cháu các ngươi sinh sản ra nhiều như
sao trên trời, Ta sẽ ban cho con cháu các ngươi toàn cõi xứ này
như lời Ta đã hứa, và các ngươi sẽ chiếm hữu xứ này mãi mãi'.
Chúa đã nguôi cơn giận, không thực hiện điều dữ mà Người đe doạ
phạt dân Người".
Hành động tôn thờ ngẫu
tượng của dân Do Thái trong Bài Đọc 1 hôm nay, được Bài Đáp Ca
cùng ngày chẳng những thuật lại mà còn được thánh vịnh gia cảm
nhận về tính cách của việc dân Do Thái ấy như là việc "Họ đem
vinh quang của mình đánh đổi lấy hình tượng con bò ăn cỏ":
1) Họ đã
đúc con bò tại Horeb, và lễ bái thần tượng đã đúc bằng vàng. Họ
đem vinh quang của mình đánh đổi lấy hình tượng con bò ăn cỏ.
2) Họ đã
quên Thiên Chúa là Ðấng cứu độ mình, Ðấng đã làm những điều
trọng đại bên Ai-cập, Ðấng đã làm những điều kỳ diệu trên lãnh
thổ họ Cam, và những điều kinh ngạc nơi Biển Ðỏ.
3) Chúa đã nghĩ tới
chuyện tiêu diệt họ cho rồi, nếu như Môsê là người Chúa chọn,
không đứng ra cầu khẩn với Ngài, để Ngài nguôi giận và đừng tiêu
diệt họ.
Đaminh Maria Cao
Tấn Tĩnh, BVL. Nếu
có thể xin nghe chia sẻ theo cảm hứng hơn là đọc lại bài chia sẻ
trên
MC.IV-5.mp3